Thời gian nhanh quá, không ai có thể chạm vào nó để níu giữ được cũng chẳng ai có sức mạnh phi thường để quay ngược nó.
“Thời gian qua kẻ tay…..
…Làm khô những chiếc lá
….Kỉ niệm trong tôi
. …Rơi…
….Như tiếng sỏi trong lòng giếng cạn.”
Lời thơ Văn Cao vẫn âm vang một cõi người tiếng thời gian lướt trôi vùn vụt. Ngẫm nghĩ lại cuộc đời có bao nhiêu ngày để sống mà sao chiếc kim giờ của đồng hồ cứ xoay mãi, xoay mãi thành một quỹ đạo vĩnh cửu trói buộc cả trăm năm.
Thời gian nhanh quá, không ai có thể chạm vào nó để níu giữ được cũng chẳng ai có sức mạnh phi thường để quay ngược nó. Thấm thoát một đời người dù sớm dù muộn cũng đến tuổi xế chiều và héo tàn như chiếc lá ngoài kia.Vì thế con người ta chỉ có thể sống trong một quy luật tuần hoàn sáng,trưa,chiều,tối thật nhàm chán nếu như cả một ngày không làm được gì ý nghĩa.
“Thời gian là một ngọn lửa thiêu đốt con người nhưng chính con người là ngọn lửa ấy”. Hai mươi bốn tiếng đồng hồ sẽ trở nên vô vị và tẻ nhạt biết bao khi mỗi chúng ta cứ “ngày thì ước những ngày mưa, đêm thì ước những đêm thừa trống canh”. Vẫn biết thời gian là vô hạn và vô biên, không thể đứng lại phút giây nào nhưng nếu mỗi chúng ta có thể làm cho mỗi phút giây đó đều mang một ý nghĩa thì có lẽ rằng cuộc đời sẽ thật đáng sống hơn.
Và quả thật, nếu thời gian là một quả cầu thủy tinh trên trục xoay đưa tháng năm dần xa mãi thì ắt hẳn sẽ có biết bao người muốn đập vỡ nó ra thành từng mảnh nhỏ để thời gian biến mất vĩnh viễn vào sâu cõi tạo hóa. Và nếu như thời gian là một vật hữu hình người ta sẽ chỉ muốn phá hoại nó để mãi mãi ở lại cái tuổi này và “trường sinh bất tử”. Ai cũng thích mình sống và sống thật lâu cả nhưng cũng chỉ là tồn tại ở thể xác thôi nếu tâm hồn và trí óc không làm việc, làm đẹp cuộc đời của riêng mình.
Những con người “ham sống sợ chết” lúc nào cũng dành những điều tốt nhất cho chính mình, họ không muốn ra đời học hỏi, họ sợ sẽ vấp ngã, té đau và trầy xước rướm máu, nói đúng hơn họ chỉ biết hưởng thụ cuộc đời, “há miệng chờ sung” từ đó họ sống tàn tạ vật vờ trong sự trôi chảy không ngừng của thời gian và rồi cũng lụi tàn trong cái chết của sự quên lãng.
Nhưng chao ôi! Nhiều người khác trong xã hội cũng có những lối sống thấp hèn, bê tha và mập mờ trong cách sử dụng quỹ thời gian của mình. Nói một cách khác, ta có thể dễ dàng nhìn thấy những chàng”công tử bột”, những “cậu ấm,cô chiêu” sống trong cảnh giàu sang, phú quý ngay từ thuở vừa lọt lòng.
Những con người ngay từ nhỏ đã có một cuộc sống may mắn được ba mẹ nâng đỡ, bảo bọc yêu thương đến không biết đến những số phận cơ cực ngoài cuộc sống họ đag làm lụng vất vả như thế nào. Để rồi cho đến tuổi trưởng thành, những người ấy lại cứ phụ thuộc vào đồng tiền của cha mẹ, sống lối sống buông thả, không mục tiêu, không việc làm mà cứ mải ăn chơi, đua đòi và thậm chí sự nuông chiều hết mực của ba mẹ lại đưa những đứa con của mình sa vào những tệ nạn xã hội quá mức.
Cuộc đời của những cô, cậu thanh niên ấy sẽ đi về đâu? Có phải chỉ vì một phút nông nổi với những quan điểm sai lệch trong cuộc sống, ta đã đánh mất đi ngần ấy năm sống trong cảnh dằn vặt, đau khổ, lối sống rượu chè, bê tha, chán chường? Có phải thay vì ta có thể làm những điều tốt đẹp hơn bằng những việc làm có ích cho bản thân, gia đình và xã hội, chính ta lại dìm nửa cuộc đời mình xuống đáy của quỹ thời gian vô dụng? Nếu ta biết sống, biết vươn lên tìm cho mình những con đường tốt đẹp, lựa chọn cho mình những lối sống có ý nghĩa thì trăm năm đời người của ta sẽ không còn điều gì hối tiếc.
Mặt khác, thời gian vô hình nhưng hữu hình và hiện hữu trong đầu mỗi con người. Vẫn biết vậy nhưng nhiều người vẫn sống trong sự trả thù, căm phẫn và hơn thua nhau, cuộc sống của họ cũng dần bị nhuốm màu u ám, ảm đạm khi ngày qua ngày trong lòng họ chỉ nghĩ đến những mối thù hằn sâu vết thương khó chữa, họ không thể sống thanh thản cho cuộc đời mình thêm phần tươi đẹp mà trái lại chính khi lý trí sai lầm sẽ dẫn đến những hành động sai lầm, chi phối hoàn toàn tính người và cảm xúc trong họ. Lúc ấy là lúc họ đang vô tình nuôi dưỡng một sát thủ máu lạnh trong trái tim còn ấm nồng tình người . Rồi cuộc đời của họ lại sẽ đi về đâu khi thời gian họ sống chỉ toàn là sự trả thù, ganh ghét,oán hận? Sự hiềm khích ấy sẽ được xóa bỏ nếu họ chịu dừng tay, tha thứ và bắt đầu cuộc sống của mình một cách lương chính hơn.
Bởi thế, xã hội thật đa hình vạn trạng và hơn thế đời sống con người càng phức tạp hơn. Đâu đó ta lại đớn lòng khi nhìn thấy một người đang sống lối vô cảm, ta nhìn thấy kẻ tự mãn, khinh thường người khác, ta nhìn thấy cả những bọn tội phạm dùng tiền để mua chuộc những chiến sĩ công an và sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Thời gian trôi qua không bao giờ dừng lại, con người sống nếu cứ sống trên quỹ thời gian của những mưu mô,toan tính, tư lợi,hận thù, vị kỷ, gian dối,…. Họ sẽ cũng không bao giờ tìm được cho mình sự thanh nhàn suốt trăm năm và cho đến khi nhắm mắt. Bao hệ lụy để lại thật xót lòng, bao ngày giờ bị lãng phí, đã và đang tiếp diễn ấy sao?
Hãy tìm cho mình những lối sống nghĩa tình, cao đẹp, vị tha và nhân ái. Sống có ý chí, nghị lực, sống liêm chính để mỗi giờ trôi qua đều in lai những dấu chân tốt đẹp và ý nghĩa. Biết bao con người đã bước ra đời, sống, làm việc và học hỏi vươn lên bằng chính đôi chân còn chưa vững của mình.Đó là những cô,cậu chỉ mới mười hai, mười ba tuổi đã vừa học vừa phụ gia đình làm việc. Đó còn là những anh, chị tuổi thanh niên đã tham gia vào các chiến dịch mùa hè xanh, những sinh viên tình nguyện đã giúp đỡ mọi người ở mọi nơi. Những học sinh ngay tuổi còn rất nhỏ đã nhận thức được tầm quan trọng của mỗi mục tiêu phấn đấu trong việc học hành. Và cả những người đã thành đạt hiện nay, họ đã lựa chọn và sống cho mình một cuộc đời đúng đắn. Tất cả họ đã không để thời gian trôi qua trong sự vô vọng của những lối sống sai lầm, lãng phí,…họ đã tô đậm cuộc đời mình thật ý nghĩa và đáng sống hơn bằng những việc làm hữu ích.
Thời gian trôi qua rất nhanh và hãy để cuộc đời của mỗi chúng ta tràn đầy ý nghĩa vào mỗi ngày sống. Vì thời gian không ở lại và “điều quan trọng là không phải chúng ta sống được bao lâu mà chúng ta phải sống như thế nào”.
Theo Vietnamnet
Trích cuộc thi Đôi mắt và cuộc sống